Cách để biến hành tinh Venus trở thành một hành tinh sống được (nhanh chóng). | Kurzgesagt

🎁Amazon Prime 📖Kindle Unlimited 🎧Audible Plus 🎵Amazon Music Unlimited 🌿iHerb 💰Binance

Video

Bản trích

Rời khỏi Trái Đất để tìm những ngôi nhà mới trong không gian là giấc mơ ngàn năm của nhân loại

và sớm muộn gì cũng cần thiết cho sự sống còn của chúng ta.

Hành tinh được chú ý nhiều nhất là Sao Hỏa, một hành tinh nhỏ, độc hại và nghèo năng lượng,

có vẻ như chỉ vừa đủ cho một nhóm người chán nản tụ tập trong các thành phố dưới lòng đất.

Nhưng nếu chúng ta nghĩ lớn hơn thì sao?

Nếu chúng ta chọn Sao Kim, một trong những nơi khắc nghiệt và chết chóc nhất

trong Hệ Mặt Trời và biến nó thành một thuộc địa?

Không phải bằng cách xây dựng các thành phố trên mây,

mà bằng cách tạo ra một Trái Đất thứ hai hoàn chỉnh?

Nó có thể dễ dàng hơn bạn nghĩ đấy.

Sao Kim là hành tinh nóng nhất trong Hệ Mặt Trời

với nhiệt độ bề mặt lên đến 460°C, đủ nóng để nấu chảy chì.

Sức nóng này là do hiệu ứng nhà kính khắc nghiệt nhất trong Hệ Mặt Trời.

CO2 rất tốt trong việc giữ nhiệt - chỉ với sự gia tăng nồng độ từ 0,03% đến 0,04%

trong bầu khí quyển của Trái Đất đang làm nóng hành tinh của chúng ta ngay bây giờ.

CO2 chiếm đến 97% bầu khí quyển của Sao Kim.

Ngoài ra, bầu khí quyển của Sao Kim dày đặc gấp 93 lần so với của Trái Đất.

Đứng trên bề mặt Sao Kim sẽ có cảm giác giống như đang lặn sâu 900 mét xuống dưới đại dương.

Áp lực sẽ giết chết bạn ngay lập tức.

Đó là một nơi thực sự kinh khủng! Vậy tại sao chúng ta lại phải bận tâm?

Đầu tiên và quan trọng nhất, Sao Kim lớn gần bằng Trái Đất và có 90% trọng lực bề mặt của nó.

Trọng lực bề mặt là một vấn đề lớn khi thuộc địa hóa Hệ Mặt Trời

vì rất có thể việc ở lâu ở những nơi có trọng lực thấp sẽ gây ra những ảnh hưởng tiêu cực đến sức khỏe.

Kích thước của Sao Kim có nghĩa là nó có thể là môi trường sống lớn thứ hai trong Hệ Mặt Trời.

Một ngôi nhà mới cho hàng tỷ con người và hàng nghìn tỷ động vật.

Với đại dương, những khu rừng tươi tốt và bầu trời xanh tuyệt đẹp.

Một Sao Kim được địa khai hóa hoàn chỉnh có thể là nơi dễ chịu nhất để sống bên ngoài Trái Đất.

Mặc dù chúng ta không thể địa khai hóa Sao Kim ngay bây giờ,

nhưng một phiên bản tương lai tham vọng hơn một chút của chúng ta có thể thực hiện dự án này.

Sẽ mất một vài thế hệ để hoàn thành và là một thách thức lớn -

giống như tổ tiên của chúng ta đã từng xây dựng các kim tự tháp khổng lồ.

Làm như con người chưa bao giờ bắt đầu các dự án mất hơn một đời người để hoàn thành ý.

Ok! Hãy triển khai thôi!

Trước khi làm bất cứ điều gì khác, chúng ta cần làm nguội Sao Kim

và loại bỏ lớp khí tạo nên bầu khí quyển cực kỳ nặng của nó.

Như đã đề cập, lượng khí là rất nhiều. Khoảng 465 triệu tỷ tấn.

Vậy chúng ta phải làm thế nào? Có một vài lựa chọn.

Chúng ta có thể tạo ra các bộ thu năng lượng Mặt Trời khổng lồ

cung cấp năng lượng cho một loạt các chùm tia laze,

làm nóng bầu khí quyển đến mức nó bị thổi bay vào không gian.

Dù vậy chúng ta sẽ cần hàng nghìn lần toàn bộ sản lượng điện của nhân loại

và vẫn sẽ mất hàng nghìn năm để loại bỏ bầu khí quyển.

Một cách khác là phân tách bầu khí quyển.

Liên kết CO2 vào trong các hợp chất khác nhau thông qua các phản ứng hóa học.

Chúng ta có thể khai thác các nguyên tố như Canxi hay Magie trên Sao Thủy

và bắn chúng về phía Sao Kim thông qua các hệ thống máy phóng điện từ (mass driver system) -

những đường ray điện khiến tên lửa không cần thiết trên các hành tinh nhỏ.

Các kim loại sẽ kết hợp để liên kết CO2 thành các muối cacbonat khác nhau về cơ bản là mãi mãi.

Nhưng quy mô làm cho toàn bộ phương án trên không thực tế.

Chúng ta sẽ cần đến vài trăm tỷ tấn vật liệu để phân tách CO2 theo cách này.

Có vẻ như là một sự lãng phí tài nguyên và có thể mất quá nhiều thời gian.

Một ý tưởng vô lý không kém nhưng có thể thực sự hiệu quả là đặt Sao Kim trong bóng râm.

Theo đúng nghĩa đen.

Bằng cách xây dựng một tấm gương khổng lồ để che khuất ánh sáng Mặt Trời và đóng băng bầu khí quyển.

Chiếc gương không cần phải phức tạp hay to lớn, chỉ cần một lớp kim loại rất mỏng với một ít cấu trúc hỗ trợ.

Việc xây dựng một mặt phẳng lớn gần với Mặt Trời như vậy

sẽ biến nó thành một cánh buồm và đẩy nó ra khỏi vị trí,

vì vậy thay vì một vật thể hình tròn khổng lồ, gương của chúng ta sẽ bao gồm nhiều tấm khác nhau.

Các tấm gương hình khuyên được để nghiêng có thể phản chiếu

ánh sáng Mặt Trời từ bộ gương này sang bộ gương khác.

Gương sẽ được đặt nghiêng, phản xạ ánh sáng từ mặt này sang mặt khác

cho đến khi ánh sáng được chuyển hướng ra phía sau - cân bằng lực ở phía trước và giữ chúng ở đúng vị trí.

Sau một vài năm xây dựng cơ sở hạ tầng, mọi thứ bắt đầu từ từ và sau đó tăng tốc.

Trong vài thập kỷ đầu, bầu khí quyển từ từ nguội đi nhưng vẫn dày đặc và chết người.

Sau khoảng 60 năm, nó đạt đến nhiệt độ tới hạn là 31°C.

Đột nhiên, trận Đại Hồng Thủy bắt đầu trên Sao Kim,

khi CO2 chuyển sang thể lỏng ở áp suất này và bắt đầu mưa xuống -

một trận mưa toàn cầu liên tục với quy mô khó tin kéo dài 30 năm.

Áp suất và nhiệt độ bắt đầu giảm đồng thời một cách đột ngột.

Trong gần một thế kỷ, các vũng nước biến thành hồ và đại dương.

Nhiệt độ bề mặt bây giờ là -56°C và áp suất đã giảm xuống chỉ còn bảy lần áp suất trên Trái Đất.

Cuối cùng, ở nhiệt độ -81°C thực sự khó chịu, các đại dương CO2 bắt đầu đóng băng và mưa biến thành tuyết.

Điều này để lại cho chúng ta một Sao Kim đóng băng được bao phủ trong các đại dương

cứng như đá và các sông băng CO2 khổng lồ.

Phần còn lại của bầu khí quyển chủ yếu là nitơ, với áp suất bề mặt gấp khoảng ba lần của Trái Đất.

Nếu bạn không ngại chết rét và chết ngạt, bây giờ bạn có thể đi dạo trên bề mặt của Sao Kim.

Nhưng lớp băng CO2 vẫn còn là một vấn đề.

Tại một thời điểm nào đó, chúng ta cần phải làm ấm hành tinh lên,

nhưng nếu chúng ta làm vậy, băng CO2 sẽ tan ra và lại lấp đầy bầu khí quyển.

Vì vậy, chúng ta cần một giải pháp để ngăn điều đó xảy ra.

Một cách là chỉ cần bao phủ tất cả bằng nhựa cách nhiệt và che phủ nó bằng đá Sao Kim hoặc các đại dương nước.

Mặc dù một số nhà khoa học hành tinh sẽ rất lo lắng

về việc chúng ta xây dựng một hành tinh mới có chứa một quả bom hẹn giờ như vậy.

Một vài vụ phun trào núi lửa không may có thể làm tan chảy rất nhiều CO2 cùng một lúc và hủy hoại mọi thứ.

Một giải pháp rõ ràng khác là bắn tất cả ra ngoài không gian

và thu thập nó thành một mặt trăng nhỏ để cất giữ và sử dụng trong tương lai.

Chúng ta có thể làm cho điều này hiệu quả hơn bằng cách sử dụng các hệ thống máy phóng điện từ thay vì tên lửa,

nhưng việc di chuyển tất cả lượng CO2 đó vẫn sẽ là một thách thức khó khăn và sẽ mất một thời gian để giải quyết.

Bất cứ điều gì chúng ta làm với bầu khí quyển,

để tiếp tục, chúng ta cần nước, thứ mà chúng ta có thể lấy từ các mặt trăng băng giá (Ice-Moon).

Europa, một mặt trăng của Sao Mộc, có lượng nước nhiều gấp đôi các đại dương trên Trái Đất.

Việc bắt một mặt trăng và vận chuyển nó qua Hệ Mặt Trời không phải là điều dễ dàng.

Vì vậy, thay vào đó, sẽ dễ dàng hơn

nếu ta sử dụng một đội quân máy bay không người lái xây dựng để cắt các khối băng ra khỏi Europa

và bắn chúng tới Sao Kim bằng cách sử dụng thêm các hệ thống máy phóng điện từ như trên.

Các hệ thống trọng tuyến không gian (Space tether) có thể giúp chúng ta tiết kiệm rất nhiều công sức và năng lượng -

chúng tôi đã làm hẳn một video giải thích về cách hoạt động của chúng, nhưng nói ngắn gọn,

chúng là cáp treo có thể chịu tải trọng ở cả hai đầu.

Trên Europa, chúng thực hiện hầu hết các công việc cần thiết để phóng băng của chúng ta đến Sao Kim.

Băng tới trọng tuyến ở Sao Kim, được thả nhẹ xuống bầu khí quyển, rồi rơi xuống dưới dạng tuyết.

Đổi lại, trọng tuyến ở Sao Kim bắt lấy băng CO2 bắn lên từ bên dưới và ném nó vào quỹ đạo.

Chúng ta cũng có thể loại bỏ nitơ dư thừa bằng phương pháp này để giảm thêm áp suất khí quyển.

Sau một vài thập kỷ hoặc vài thế kỷ, Sao Kim sẽ được bao phủ bởi một đại dương đóng băng nông, sâu vài trăm mét.

Nó sẽ trông rất khác so với ngày nay.

Một vài lục địa và vô số hòn đảo đã hình thành.

Cũng khá giống hành tinh của chúng ta rồi đấy!

Bây giờ, giai đoạn cuối cùng và tuyệt vời nhất của quá trình địa khai hóa bắt đầu:

Làm cho bầu khí quyển có thể thở được và thêm sự sống.

Đầu tiên chúng ta cần ánh sáng và chúng ta cần hâm nóng hành tinh.

Một ngày của Sao Kim dài bằng 2802 giờ. Hơn 116 ngày Trái Đất.

Vì vậy, nếu chúng ta loại bỏ chiếc gương khổng lồ ngay, chúng ta sẽ nướng một nửa hành tinh.

Ngay cả khi không có bầu khí quyển lớn, nhiệt độ sẽ đạt đến mức không thể chịu được.

Cách đơn giản nhất để tạo ra một chu kỳ ngày/đêm và cho một lượng năng lượng tới trở lại,

là sử dụng một bộ gương khác để chiếu sáng các lục địa và làm tan chảy các đại dương.

Điều này cho phép chúng ta kiểm soát hoàn toàn lượng năng lượng nhận được và nơi được nhận.

Bầu khí quyển hiện giờ chủ yếu được tạo thành từ nitơ và gần như không có oxy.

Vì vậy, những cư dân đầu tiên có thể sẽ là hàng nghìn tỷ vi khuẩn lam,

có thể quang hợp và giải phóng khí oxy.

Chúng ta biết rằng chúng có thể nhanh chóng biến đổi bầu khí quyển của một hành tinh

bởi vì hàng tỷ năm trước, chúng có lẽ đã biến bầu khí quyển độc hại của Trái Đất non trẻ

của chúng ta thành một bầu khí quyển có đủ oxy cho các loài động vật phức tạp hơn.

Nhưng không chỉ có vậy - Khuẩn lam có thể cố định nitơ từ khí quyển

và biến nó thành chất dinh dưỡng có thể được sử dụng bởi các sinh vật sống.

Bằng cách này, về cơ bản chúng sẽ bón phân cho đại dương

và chuẩn bị cho những sinh vật phức tạp hơn.

Trên đất liền, những người định cư cần phải san phẳng một phần bề mặt của Sao Kim trước đây

để lấy đất cho các loài thực vật cố định đạm phát triển.

Cuối cùng, hàng tỷ cây cối sẽ lan rộng tạo ra những khu rừng rộng lớn, bao phủ phần lớn các lục địa.

Sao Kim sẽ hóa xanh.

Để đẩy nhanh tiến độ, CO2 sẽ được thả xuống để cung cấp cho thực vật và vi khuẩn lam.

Các khu vực đã được bao phủ bởi thực vật có thể được nhận thêm ánh sáng ban ngày từ bộ gương quỹ đạo,

để cây cối có thể hoạt động trong hầu hết thời gian trong ngày.

Có thể, chúng ta sẽ không phải làm điều này với những loài động thực vật mà chúng ta biết ngày nay.

Khi kỹ thuật di truyền trưởng thành

và hiểu biết của chúng ta về di truyền học và cơ chế sự sống ngày càng được mở rộng,

chúng ta có thể tự thiết kế sự sống sao cho phù hợp.

Nói chung, sẽ mất vài nghìn năm để con người có thể thở được bầu khí quyển.

Trong khoảng thời gian đó, bạn có thể đi dạo chỉ với quần áo bình thường và mặt nạ dưỡng khí.

Những người định cư sẽ được tận hưởng một hành tinh mới rộng lớn,

chứa đầy tài nguyên và ngập tràn ánh sáng Mặt Trời.

Họ có thể nghĩ ra những cách mới để sử dụng lượng băng CO2 và nitơ bay trong không gian bên trên.

Các quá trình công nghiệp, nhiên liệu tên lửa

hay thậm chí là để thúc đẩy quá trình địa khai hóa một hành tinh khác, như là Sao Hỏa nhỏ bé.

Sao Kim đã được địa khai hóa hoàn toàn.

Động vật đi lang thang trong các hệ sinh thái rộng lớn.

Các thành phố đang được xây dựng.

Hàng tỷ người định cư và con cháu của họ biến thế giới này thành nhà của họ.

Họ sẽ nhìn thấy những hình ảnh của quá khứ.

Sao Kim đã từng là hành tinh khắc nghiệt nhất.

Phải mất hàng trăm năm để đóng băng địa ngục và chuyển đại dương đến

và thêm vài nghìn năm nữa để họ có thể thở tự do.

Họ sẽ khó có thể tin vào những điều đó.

Ok. Có lẽ không dễ dàng gì để địa khai hóa Sao Kim

và rất nhiều thứ phải đi đúng hướng để tương lai này trở thành hiện thực.

Nhưng điều đó là có thể

với công nghệ nằm trong tầm tay của một loài người có động cơ và tiên tiến hơn một chút

muốn dấn thân vào không gian.

Điều duy nhất ngăn cản nó là trí tưởng tượng của chúng ta.

Và đó ít ra là một rào cản có thể dễ dàng vượt qua.